Vừa rồi đội IT bên vùng sang tập huấn cho bên đối tác. Công ty chẳng có ai nên sếp cử mình đi làm phiên dịch.
Đó là một đợt tập huấn khá dài. Kiến thức mới. Sau nhiều chuẩn bị công phu, cuối cùng đội kỹ thuật cũng lắp đặt thiết bị thử nghiệm thành công. Khi họ gọi về để thông báo tình hình, người phụ trách đào tạo lý thuyết - một phụ nữ người Ý nhỏ nhắn, trạc ngoài 50, giọng nói nhỏ nhẹ với cách nói chuyện dễ mến - nghe điện một cách khá hào hứng. Sau khi tắt máy, bà có một động tác khá "xì-tin": xoay người lại và giơ một tay lên cao. Rồi bà nói: "Are you happy? I am very happy".
Sáng hôm sau, khi nhận được những tín hiệu đầu tiên từ thiết bị thử nghiệm gửi về, bà vui vẻ thông báo tình hình cho cả đội. Không một ai có biểu hiện gì. Bà nhắc lại lần nữa, và nhấn mạnh: Đây là tin vui. Hai người vẫn tiếp tục bàn luận riêng. Một người thì có một sự thay đổi nhỏ, nhưng có lẽ chỉ bậc tiền bối Xuân Diệu mới biết cách diễn đạt - trên gương mặt anh phảng phất chút gì đó giống như "một phần sáu nụ cười". Bà rất ngạc nhiên trước sự thờ ơ này. Mình chống chế: "Người Việt Nam không có thói quen biểu lộ cảm xúc". Bà không đồng ý, rồi nói: Chúng ta đã rất vất vả để có được thành quả này. Các bạn hãy thể hiện niềm hứng thú, sự nhiệt tình với những gì mình đang làm.
Sự việc nhỏ này khiến mình suy nghĩ nhiều. Là vì mình cũng không biết cách biểu lộ cảm xúc. Mà cũng có thể, các cung bậc cảm xúc của mình chưa đủ mạnh để mà có bất kỳ biểu hiện nào ra bên ngoài. Tự dưng, lại nhớ tới một câu hát của Mỹ Tâm mà nhiều người trước từng nói là không có ý nghĩa: "Tình yêu đến em không mong đợi gì - Tình yêu đi em không hề hối tiếc". Tự dưng, lại nhớ Tỏa Nhị Kiều của Xuân Diệu.
Và nhớ giai điệu vui vẻ quen thuộc của một bài hát thiếu nhi nước ngoài: "If you are happy and you know it, never be afraid to show it" (Nếu bạn hạnh phúc và bạn biết điều đó, đừng ngại ngùng mà hãy thể hiện nó ra). Bạn hạnh phúc - và bạn phải nhận thức được rằng mình đang hạnh phúc - thì hãy thể hiện nó ra. Có ba yếu tố cho một niềm hạnh phúc hoàn chỉnh: Hạnh phúc - Nhận biết sự hạnh phúc - Thể hiện sự hạnh phúc. Không đơn giản. Đôi khi chúng ta không biết rằng mình hạnh phúc. Cũng giống như câu chuyện trên kia. Bà giáo già - mình hay hình dung về bà như thế - nói với cả nhóm rằng: Đây là tin vui. Nhưng có lẽ, chỉ mình bà mới biết đó là tin vui. Chỉ mình bà mới biết đó là một niềm hạnh phúc. (Hoặc cũng có thể, những người khác cũng biết đó là tin vui nhưng họ không có thói quen thể hiện ra bên ngoài - nhưng khả năng này có lẽ không cao).
Viết bài này nhân dịp năm mới, là để tự nhắc nhở mình hãy sống hàng ngày. Sống và nhận thức rằng mình đang sống.
Và đây là câu mình sẽ dùng để tự nhắc nhở mình hàng ngày trong năm nay:
Wake up with a smile and go after life. Live it, enjoy it, taste it, smell it, feel it. (Hãy thức dậy với nụ cười trên môi và theo đuổi cuộc sống. Hãy sống với cuộc sống, hãy tận hưởng cuộc sống, hãy nếm trải cuộc sống, hãy hít hà hương vị của cuộc sống, hãy cảm nhận cuộc sống).
Và đây, là câu thơ chào ngày mới (không phải của mình nhưng cũng chả nhớ của ai):
Xin thắp lửa nhiệt tình lên mắt
Cho đông dài băng rạn tuyết tan
Đừng như cốc nước e tràn
Tớ thích bài này vì càng ngày càng muốn được như thế :).
ReplyDeleteDạo này, nhiều lúc thấy lòng hân hoan, chếnh choáng. Cảm giác rất khó tả giống hệt như một đứa đang ngât ngất vì yêu. Muốn tận hưởng nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa. Khám phá những ngóc ngách nhỏ bé, xa xôi trong tâm trí của mình.
:). Nhưng mà phải tìm cái nền tảng cho nó, đừng để cái cảm giác ấy thích đến thì đến, thích đi thì đi.
ReplyDelete