Tuesday, January 10, 2012

Cái mệt mỏi định kỳ của giai đoạn năm cũ đang qua, năm mới đang đến. Cả một chặng đường dài dằng dặc trước mặt mà chẳng biết nếu cứ đi mãi thì bao giờ mới vượt qua.

...

Đang chán nản, chẳng biết nghĩ gì, viết gì, lang thang vào mạng đọc entry "Thời thổ tả" của nhà văn Thùy Linh. Chợt thấy mình sống thật không biết điều chút nào.

Đỡ mệt mỏi, đỡ chán nản. Thêm một chút quyết tâm, thêm một chút hy vọng, thêm một chút ánh sáng trong cuộc đời.

Cũng không muốn sống dật dờ mãi, không muốn cứ mãi phiêu diêu vào những trường cảm xúc èo uột, ảm đạm, và nhờ nhờ như thế này. Muốn đứng lên, muốn làm một điều gì đó. Không phải cho mình. Đã sống vì mình quá nhiều rồi, chửa chán hay sao?

Năm qua có ba việc mình cảm thấy tự hào, là biếu được ông bà nội ngoại chút tiền còm, đi biểu tình 2 lần, và ký vào đơn đòi trả tự do cho blogger Điếu Cày. Cái lúc được ở giữa đoàn người, đi bộ lết thết trong cái nắng hè gay gắt từ đồn Mễ Trì về lại trung tâm thành phố, được hát và hô khẩu hiệu cùng mọi người, thấy thật xúc động, thấy như mình đang được sống...

Năm nay, và năm sau, và năm sau nữa, và nhiều năm sau nữa, mình cũng muốn được làm chút gì đó có ý nghĩa như vậy - ít ra là có ý nghĩa với mình. Để thấy cuộc sống không nhàm chán và cũ kỹ.

Cố lên nào. Cuộc sống thật tươi đẹp :)

Tự dưng thích chép bài thơ này ra:

Từ ấy 

Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim...

Tôi buộc lòng tôi với mọi người
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.

Tôi đã là con của vạn nhà
Là em của vạn kiếp phôi pha
Là anh của vạn đầu em nhỏ
Không áo cơm, cù bất cù bơ...

Tố Hữu


No comments:

Post a Comment