Showing posts with label Lẩm cẩm. Show all posts
Showing posts with label Lẩm cẩm. Show all posts

Tuesday, February 28, 2012

Đã lâu rồi không ngó ngàng gì tới blog. Mấy bài cóp nhặt về định dịch đăng mà chưa làm được. Rõ ràng là, cuộc sống của mình vẫn thiếu sự trật tự....

Còn thời gian, thì ai chả có :)

Tuesday, February 21, 2012

Chân trời sẽ có người bay

Thế là hết phải đắn đo, suy nghĩ. Đã cân nhắc nhiều. Rằng phải bỏ, một trong hai. Rằng sức mình không kham nổi cả hai mục tiêu cùng một lúc. Rằng thế này, rằng thế nọ. Nhưng tới giờ thì mình quyết định: Sẽ không bỏ mục tiêu nào cả, sẽ không bỏ ước mơ nào cả. Tuy rằng điều đó có nghĩa cả một đống công việc đang chờ trước mắt. Nhưng cũng chả sao, nhỉ?

Monday, February 13, 2012

Em bây giờ quen mưa nắng...

Time - again - to face myself and answer repeatedly asked, but remaining unanswered, questions. It's just like I am placed in a big prison. I walk here and there, believing that I'm free, but then from time to time I bump into the walls, which reminds me of where I am.

Yes, this is my life, and that is my battle. I will pick up my weapons and fight a good fight. I'm good at bouncing back. And no matter how hard I am hit fallen on my face, I will always stand back up right. No sword is too sharp for me any more.

"Whoever treasures freedom has learned to fly".

I treasure freedom. And I'm learning to fly, step by step, day by day. And I believe someday I'll fly.

Life's good, isn't it?

Wednesday, January 18, 2012

I see no God up here...

Quote reportedly credited to Yuri Gagarin when he was in the space

Tuesday, January 10, 2012

Cái mệt mỏi định kỳ của giai đoạn năm cũ đang qua, năm mới đang đến. Cả một chặng đường dài dằng dặc trước mặt mà chẳng biết nếu cứ đi mãi thì bao giờ mới vượt qua.

...

Đang chán nản, chẳng biết nghĩ gì, viết gì, lang thang vào mạng đọc entry "Thời thổ tả" của nhà văn Thùy Linh. Chợt thấy mình sống thật không biết điều chút nào.

Đỡ mệt mỏi, đỡ chán nản. Thêm một chút quyết tâm, thêm một chút hy vọng, thêm một chút ánh sáng trong cuộc đời.

Cũng không muốn sống dật dờ mãi, không muốn cứ mãi phiêu diêu vào những trường cảm xúc èo uột, ảm đạm, và nhờ nhờ như thế này. Muốn đứng lên, muốn làm một điều gì đó. Không phải cho mình. Đã sống vì mình quá nhiều rồi, chửa chán hay sao?

Năm qua có ba việc mình cảm thấy tự hào, là biếu được ông bà nội ngoại chút tiền còm, đi biểu tình 2 lần, và ký vào đơn đòi trả tự do cho blogger Điếu Cày. Cái lúc được ở giữa đoàn người, đi bộ lết thết trong cái nắng hè gay gắt từ đồn Mễ Trì về lại trung tâm thành phố, được hát và hô khẩu hiệu cùng mọi người, thấy thật xúc động, thấy như mình đang được sống...

Năm nay, và năm sau, và năm sau nữa, và nhiều năm sau nữa, mình cũng muốn được làm chút gì đó có ý nghĩa như vậy - ít ra là có ý nghĩa với mình. Để thấy cuộc sống không nhàm chán và cũ kỹ.

Cố lên nào. Cuộc sống thật tươi đẹp :)

Tự dưng thích chép bài thơ này ra:

Từ ấy 

Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim...

Tôi buộc lòng tôi với mọi người
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.

Tôi đã là con của vạn nhà
Là em của vạn kiếp phôi pha
Là anh của vạn đầu em nhỏ
Không áo cơm, cù bất cù bơ...

Tố Hữu


Sunday, January 1, 2012

If you are happy and you know it, never be afraid to show it


Vừa rồi đội IT bên vùng sang tập huấn cho bên đối tác. Công ty chẳng có ai nên sếp cử mình đi làm phiên dịch. 

Đó là một đợt tập huấn khá dài. Kiến thức mới. Sau nhiều chuẩn bị công phu, cuối cùng đội kỹ thuật cũng lắp đặt thiết bị thử nghiệm thành công. Khi họ gọi về để thông báo tình hình, người phụ trách đào tạo lý thuyết - một phụ nữ người Ý nhỏ nhắn, trạc ngoài 50, giọng nói nhỏ nhẹ với cách nói chuyện dễ mến - nghe điện một cách khá hào hứng. Sau khi tắt máy, bà có một động tác khá "xì-tin": xoay người lại và giơ một tay lên cao. Rồi bà nói: "Are you happy? I am very happy". 

Sáng hôm sau, khi nhận được những tín hiệu đầu tiên từ thiết bị thử nghiệm gửi về, bà vui vẻ thông báo tình hình cho cả đội. Không một ai có biểu hiện gì. Bà nhắc lại lần nữa, và nhấn mạnh: Đây là tin vui. Hai người vẫn tiếp tục bàn luận riêng. Một người thì có một sự thay đổi nhỏ, nhưng có lẽ chỉ bậc tiền bối Xuân Diệu mới biết cách diễn đạt - trên gương mặt anh phảng phất chút gì đó giống như "một phần sáu nụ cười". Bà rất ngạc nhiên trước sự thờ ơ này. Mình chống chế: "Người Việt Nam không có thói quen biểu lộ cảm xúc". Bà không đồng ý, rồi nói: Chúng ta đã rất vất vả để có được thành quả này. Các bạn hãy thể hiện niềm hứng thú, sự nhiệt tình với những gì mình đang làm.

Sự việc nhỏ này khiến mình suy nghĩ nhiều. Là vì mình cũng không biết cách biểu lộ cảm xúc. Mà cũng có thể, các cung bậc cảm xúc của mình chưa đủ mạnh để mà có bất kỳ biểu hiện nào ra bên ngoài. Tự dưng, lại nhớ tới một câu hát của Mỹ Tâm mà nhiều người trước từng nói là không có ý nghĩa: "Tình yêu đến em không mong đợi gì - Tình yêu đi em không hề hối tiếc". Tự dưng, lại nhớ Tỏa Nhị Kiều của Xuân Diệu.

Và nhớ giai điệu vui vẻ quen thuộc của một bài hát thiếu nhi nước ngoài: "If you are happy and you know it, never be afraid to show it" (Nếu bạn hạnh phúc và bạn biết điều đó, đừng ngại ngùng mà hãy thể hiện nó ra). Bạn hạnh phúc - và bạn phải nhận thức được rằng mình đang hạnh phúc - thì hãy thể hiện nó ra. Có ba yếu tố cho một niềm hạnh phúc hoàn chỉnh: Hạnh phúc - Nhận biết sự hạnh phúc - Thể hiện sự hạnh phúc. Không đơn giản. Đôi khi chúng ta không biết rằng mình hạnh phúc. Cũng giống như câu chuyện trên kia. Bà giáo già - mình hay hình dung về bà như thế - nói với cả nhóm rằng: Đây là tin vui. Nhưng có lẽ, chỉ mình bà mới biết đó là tin vui. Chỉ mình bà mới biết đó là một niềm hạnh phúc. (Hoặc cũng có thể, những người khác cũng biết đó là tin vui nhưng họ không có thói quen thể hiện ra bên ngoài - nhưng khả năng này có lẽ không cao).   

Viết bài này nhân dịp năm mới, là để tự nhắc nhở mình hãy sống hàng ngày. Sống và nhận thức rằng mình đang sống.

Và đây là câu mình sẽ dùng để tự nhắc nhở mình hàng ngày trong năm nay:

Wake up with a smile and go after life. Live it, enjoy it, taste it, smell it, feel it. (Hãy thức dậy với nụ cười trên môi và theo đuổi cuộc sống. Hãy sống với cuộc sống, hãy tận hưởng cuộc sống, hãy nếm trải cuộc sống, hãy hít hà hương vị của cuộc sống, hãy cảm nhận cuộc sống).



Và đây, là câu thơ chào ngày mới (không phải của mình nhưng cũng chả nhớ của ai):

Xin thắp lửa nhiệt tình lên mắt
Cho đông dài băng rạn tuyết tan
Đừng như cốc nước e tràn
Hãy như thác giữa lòng ngàn em ơi!


Tuesday, December 6, 2011

Chúc mừng năm mới

Tôi đã đọc câu nói này rất nhiều lần trước khi tin nó: "When I get sad, I stop being sad and be awesome instead" (Tôi chưa nghĩ ra được cách chuyển ngữ cho câu này). Thú thực, ban đầu tôi cho rằng đây chỉ là một câu nói vớ vẩn, một sự khoe khoang của tác giả. Vì rằng tôi cũng có những lúc chán nản, và tôi thấy rằng việc vượt qua những giây phút ấy thật khó khăn.

Nhưng giờ thì tôi tin. Thay đổi thái độ là điều hoàn toàn có thể. Và lúc nào chúng ta cũng có quyền lựa chọn.

Mà thôi, đó là chuyện để-dịp-khác-nói.

Hôm nay, là ngày tôi nói lời chào 2011. Không còn gì vướng bận với năm cũ, tôi quyết định khép lại nó ở đây. Và năm 2012 của tôi sẽ bắt đầu ngay ngày hôm nay. Tôi đã vạch ra một số việc cần làm cho năm tới, và muốn chia sẻ một phần ở đây, coi như một lời cam kết với chính bản thân mình.



Tôi là ai? Tôi muốn gì ở cuộc đời? Những câu hỏi đó, tới giờ, tôi vẫn đang đi tìm câu trả lời. Nhưng tôi muốn sau này, khi về già, tôi có thể mỉm cười và nói, giống lời một bài hát, "'Twas so good to be young then".

Chúc một năm rất mới!

Saturday, December 3, 2011

A Saturday


Yeah... agreed... sometimes... like this time...
...
...
...
...Updated...

Ah, no, on second thought...


Now that's better. Much better.

True story :)